Đi tìm hương vị café tại Bazar
7/12/13
-
Lượt xem bài viết:
Nếu bạn THÍCH thông tin này, hãy + nó ===>
(DAU365) - Quán café không chỉ là chỗ bán café. Với nhiều người, góc quán quen là không gian riêng của họ, gắn với nhiều giai đoạn cuộc sống của họ. Một khi chốn ấy không còn tạo ra được cảm giác thân thuộc, họ lại phải tìm cho mình một góc khác.
Vào những ngày đầu tháng 7 năm 2007, lão P. dắt mình đến quán T., và T. bỗng nhiên trở thành "lối đi về" của mình. Ngày đó, cái làm mình gắn kết với T. là không gian cổ điển đầy phong cách với những tấm ảnh rất đẹp của anh chủ quán treo khắp các mảng tường xù xì loang lổ, phong cách nhạc Jazz, New Age nhẹ nhàng quyến rũ. Hồi ấy đặc biệt hay chơi Norah Jones với Enya. Những năm ấy, dù mình rủ hay được rủ đi café đều có câu quen thuộc “T.không?” Riêng tư, yên tĩnh và thân thuộc là T. của mình.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, mình khăn gói sang trời Tây. Quán quen hồi ấy của mình là Nero bên Park St. Mỗi lần thèm một cốc cappuccino, mình luôn sẵn sàng cuốc bộ gần 2km thay vì đi vài trăm mét đến cửa hàng Starbucks/Costa gần nhất. Ở Nero – Park St, ngoài vị café đậm đà với thiết kế nhẹ nhàng & gu nhạc cổ điển, cái lôi mình đến mỗi sáng còn là cô barista béo luôn biết mình chỉ uống “A regular cappuccino, no chocolate on top” với nụ cười duyên mỗi lần đưa mình cốc café nóng hổi: “Thank you. Have a niceday/Enjoy your coffee.”
Về nước, mình về lại T., đã có cửa hàng mới. Không gian tương tự, café đắt hơn, nhạt hơn, nhạc cũng to hơn, mặt nhân viên cũng lạnh lùng hơn. Bạn bảo ngồi lâu sẽ quen, sẽ cười, sẽ nhiệt tình, nhưng mình đến đây không phải để kết bạn. Cũng có thể do khẩu vị mình đã khác, hay mình đã khó tính hơn? Nhưng mình như thằng bị mất nhà, thê lương tội nghiệp lắm.
Sáng thứ Bảy vừa rồi mình lướt FB, thấy trên trang G. đăng bài về Bazar. Tiện hôm đấy có việc ở gần, mình chạy thử sang quán bên Lê Văn Sỹ. Bước vào quán, mình mê mẩn với những gói café xếp ngay ngắn trên cái kệ nhỏ lơ lửng gần cửa, với những tấm ảnh café treo đầy tường cùng những góc ngồi rất riêng tư mà thoải mái.
Còn nhạc thì khỏi chê! Dàn âm thanh chơi cả CD & đĩa than, bộ loa được đầu tư kỹ lưỡng và giọng Stacey Kent ngọt ngào lả lơi với “Close your eyes”, “If I was a bell”, “Les Eaux de Mars”…
Ngồi trong góc nhỏ thưởng thức ly Robusta không đường, cảm giác những ngày đầu ngồi T. nghe Norah Jones thủ thỉ “Come away with me”, “Sunrise”, “Don’t know why”… lại ùa về. Đây hẳn là cái góc mình đã bỏ công tìm bấy lâu nay.
Làm phát background check, mình được biết chủ quán là anh L., trước là giáo viên dạy toán, sau chuyển sang làm marketing cho cty S. rồi mở ra Bazar với đầy tham vọng. Phong cách của quán là thể hiện rõ ràng của một cái đầu old-fashioned. Tìm hiểu kỹ hơn, mình biết còn một Bazar khác. Chiều đấy, không ngăn nổi tò mò, mình đến quán bên Trần Huy Liệu. Vẫn tông màu đó, phong cách nhạc đó nhưng không gian có phần thoáng hơn, mở hơn, thích hợp vài ba người chuyện trò hơn. Và vị chua nhẹ của một cốc medium roast Arabica thì tuyệt hảo. Slogan của Bazar là “Pure coffee for everyone” và câu “Tại Bazar café, chúng tôi không chắc bán café hảo hạng nhất, nhưng chúng tôi cam kết bán café tử tế” cũng không phải nói khoác. Ở cái thời uống café "giả đểu và giả", một cốc café nguyên chất là một điểm cộng.
Ngoài không gian quán, café và nhạc, phong cách phục vụ cũng là một “Big plus”. Mình thích cách cô bé nhân viên Bazar cười tít mắt khi thấy khách, cảm ơn lại khi mình nói “cảm ơn”, thích cách cậu nhân viên nhẹ nhàng đóng cửa như sợ phá vỡ bầu không khí, ngắt mạch chuyện trò của khách, chạy đôn đáo tìm cho mình cái ổ cắm ba chân, hay cô bé bên Lê Văn Sỹ đưa mình xem đĩa Stacey Kent rồi hỏi mình có muốn mở không dù trước đó cô bé không dám chắc là quán có đĩa đó. Ấn tượng nhất là cậu nhân viên bên Trần Huy Liệu bớt cho mình 2000đ vì thấy cốc đá mình vẫn còn đó (Medium roast Arabica đá 42.000 đ, không đá 40.000 đ). Thực ra, thói quen uống café của mình là thế này: Sau khi café chảy xuống hết từ phin, mình thường đưa lên ngửi mùi café trước, rồi sau đó nhấp một vài ngụm nhỏ café nguyên chất (không đường, không đá, còn nóng) rồi sau đó mới cho vài cục đá vào cốc café thay vì đổ café vào cốc đá. Cách cho đá này là của Hà Nội, uống thế ly café đá vẫn mát lạnh vừa phải mà không quá loãng, không mất vị. Thích loãng mình đã vào Starbucks rồi. Túm lại là mình có dùng đá nhưng mình không phải trả 2000đ tiền đá và mình rất vui vì điều đó.
Dĩ nhiên Bazar vẫn có những hạt sạn nhỏ và mình thì hay soi mói nhưng như người ta nói “Biết yêu là biết tha thứ cho nhau những điều nhỏ nhặt, đừng có xạo là được rồi.” Sáng nay mới đọc được một bài rất hay trên entrepreneur.com “Would you date your brand?” Nếu Bazar là một cô gái, hẳn mình sẽ là một cây si.
* Địa chỉ dành cho bạn:
Bazar Coffee
- Số 179 Trần Huy Liệu, P.8, Q.Phú Nhuận, Tp.HCM
- Số 264A Lê Văn Sĩ, P.14, Q.3, Tp.HCM
Điện thoại: 0982 933 936
Website: www.bazar.vn & www.bazar.com.vn
Facebook: www.facebook.com/Bazarcoffee
Diemanuong365 (Nguồn: Bazar Coffee)
Thích và chia sẻ chủ đề trên: |
Ý kiến bạn đọc [ 1 ]
Có 1 lần đi ngang qua đường Trần Huy Liệu (ngay góc ngã tư với Nguyễn Trọng Tuyển) thấy quán cafe Bazar này nhưng chưa có dịp ghé vào. Nếu đi từ ngoài nhìn quán thì quán chưa tạo ấn tượng thu hút lắm.
* Trên Facebook:
Ý kiến của bạn
- Những nhận xét có nội dung xấu, từ ngữ thô tục, mang tính kỳ thị, liên quan đến chính trị, phản động hay đặt link quảng cáo sẽ bị chúng tôi xóa khỏi trang web mà không cần thông báo trước.
- Vui lòng ghi bình luận có dấu tiếng Việt để tránh gây hiểu nhầm cho các đọc giả khác.
Cám ơn các bạn đã ghé thăm Điểm Ăn Uống 365.